Mỹ đang chứng kiến một cột mốc công nghệ khi chiếc Airscooter – phương tiện bay cá nhân hình trứng – thực hiện chuyến bay có người lái đầu tiên sau hai năm phát triển. Nhưng đằng sau cỗ máy có vẻ ngoài nhỏ bé ấy là một câu hỏi lớn hơn: Liệu tương lai giao thông cá nhân trên không đã đến gần hơn bao giờ hết?
Ngày 7/6/2025, nhà sáng lập Franky Zapata tự tay điều khiển Airscooter bay lên khỏi mặt đất – khoảnh khắc được xem là tuyên ngôn chính thức của một xu hướng công nghệ mới: cá nhân hóa khả năng bay. Với tốc độ tối đa 100 km/h và thời lượng hoạt động lên đến hai giờ, Airscooter không chỉ là sản phẩm công nghệ, mà còn là tuyên ngôn về việc tái định hình phương tiện di chuyển trong thế giới đô thị tương lai.
Điều đáng chú ý không nằm ở thông số kỹ thuật, mà ở cách nó tiếp cận vấn đề. Không cần bằng lái, không cần sân bay, không cần phi công chuyên nghiệp. Đây không còn là một thiết bị cho giới thượng lưu, mà là bước đầu của một cuộc cách mạng tiếp cận rộng hơn, nơi người bình thường cũng có thể "lái" một phương tiện bay sau vài buổi học thực tế ảo.
Thiết kế nhỏ gọn, khả năng cất hạ cánh thẳng đứng và hệ thống điều khiển tự động bằng cảm biến và máy tính khiến Airscooter trở thành biểu tượng cho mô hình “smart mobility” trong tương lai: linh hoạt, đơn giản và ít rào cản tiếp cận hơn ô tô tự hành hay máy bay điện truyền thống.
Tuy vậy, phía sau vẻ hào nhoáng ấy là hàng loạt thách thức chưa lời giải: Không gian bay đô thị sẽ được quản lý thế nào? Đâu là giới hạn cho việc “phi công hóa đại chúng”? Và nếu phương tiện này phổ biến, liệu chúng ta có đang đối mặt với một dạng “kẹt xe trên không”?
Airscooter có thể chưa thay đổi thế giới trong ngày một ngày hai. Nhưng nó chắc chắn là bước chạm đầu tiên vào tương lai nơi "bay cá nhân" không còn là đặc quyền của giới siêu giàu hay lực lượng quân sự. Tương lai ấy đang đến gần – và Airscooter chính là lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng: giấc mơ bay, cuối cùng, có thể đã tìm được đường băng.