Trong bối cảnh toàn cầu đang bước vào cuộc đua định hình quyền lực tính toán, Trung Quốc không chỉ đặt cược vào siêu máy tính và trí tuệ nhân tạo (AI), mà còn chọn một chiến lược địa lý táo bạo: xây dựng trung tâm tính toán AI quy mô lớn ngay trên cao nguyên Tây Tạng – vùng đất vốn gắn liền với biểu tượng linh thiêng, khắc nghiệt và biệt lập. Với trung tâm Yajiang-1, Bắc Kinh gửi đi một thông điệp rõ ràng: công nghệ tối tân không chỉ cần silicon, mà còn cần khí hậu, địa hình và tư duy chiến lược không giới hạn.
Yajiang-1 không đơn thuần là một trung tâm dữ liệu – đó là biểu tượng cho mô hình phát triển hạ tầng AI thế hệ mới. Nằm ở độ cao 3.600 mét, nơi mà lượng oxy loãng và nhiệt độ thấp quanh năm từng là rào cản cho con người, thì với máy móc, đây lại là thiên đường làm mát tự nhiên – một trong những bài toán nan giải và tốn kém bậc nhất trong vận hành các trung tâm siêu máy tính.
Trung tâm này mang sứ mệnh kép: một mặt đảm trách các nhiệm vụ huấn luyện AI quy mô lớn cho khu vực miền đông – nơi dân số và nhu cầu tính toán dày đặc; mặt khác, tận dụng điều kiện sinh thái “ngược” của Tây Tạng như năng lượng mặt trời cao độ, thủy điện địa phương và hệ thống thu hồi nhiệt để giảm tới hàng trăm nghìn tấn khí thải mỗi năm.
Việc xây dựng Yajiang-1 là một lựa chọn chính trị – công nghệ có tính toán kỹ lưỡng. Không phải ngẫu nhiên mà Trung Quốc chọn Tây Tạng – một vùng đất nhạy cảm về địa chính trị – để đặt “bệ phóng” cho chiến lược AI xanh. Về mặt kỹ thuật, nơi này mang lại lợi thế nhiệt độ, năng lượng tái tạo và quỹ đất rộng. Nhưng về mặt chiến lược, nó còn giúp Trung Quốc củng cố hiện diện công nghệ và hạ tầng kỹ thuật số tại khu vực vốn thường xuyên bị quốc tế theo dõi sát sao.
Mô hình này cũng là một phần trong sáng kiến "Eastern Data, Western Computing" – một chiến lược tái cấu trúc năng lực xử lý dữ liệu quốc gia, trong đó miền Tây – với không gian rộng và năng lượng rẻ – được biến thành “bình ắc-quy số” cho miền Đông công nghiệp hóa cao. Với việc đưa Tây Tạng vào bản đồ, Trung Quốc thể hiện quyết tâm không để bất kỳ vùng địa lý nào bị bỏ lại trong kỷ nguyên AI.
Một trung tâm siêu máy tính tiêu tốn hàng trăm triệu kilowatt-giờ điện mỗi năm. Nhưng Yajiang-1 đang chứng minh rằng hiệu quả năng lượng và công nghệ cao không phải là hai khái niệm đối lập. Với PUE (chỉ số hiệu quả năng lượng) dưới 1,3 – vượt xa tiêu chuẩn trung bình toàn cầu – trung tâm này trở thành ví dụ điển hình cho cách vận hành AI theo hướng bền vững, cả về tài nguyên và môi trường.
Đặc biệt, việc tích hợp hệ thống thu hồi nhiệt thải không chỉ giúp làm ấm các tòa nhà xung quanh mà còn tạo ra mô hình “kinh tế tuần hoàn năng lượng số” – nơi năng lượng không bị lãng phí mà được tái sinh và tái sử dụng.
Không còn là nơi chỉ gắn với tâm linh, Tây Tạng đang dần trở thành “cực nam mới” của bản đồ dữ liệu Trung Quốc. Từ Lhasa đến Qamdo, các “điểm nút số” đang được dựng lên, kết nối với các cụm trung tâm tính toán tại Ninh Hạ và Cam Túc để hình thành mạng lưới AI quy mô quốc gia.
Tuy nhiên, điều này cũng đặt ra một câu hỏi: Liệu mô hình “AI trên mây cao” này có thể nhân rộng ra các quốc gia khác? Tây Tạng là một vùng địa lý độc đáo, nhưng thế giới vẫn có những nơi như Andes, Himalaya, hay cao nguyên Ethiopia – liệu đây sẽ là xu hướng tiếp theo cho phát triển trung tâm dữ liệu xanh toàn cầu?
Sự kiện Yajiang-1 đi vào hoạt động không chỉ đơn thuần là thêm một trung tâm AI mới, mà là một tuyên ngôn về cách tư duy lại cơ sở hạ tầng số trong kỷ nguyên hậu carbon. Thay vì tiếp tục dồn vào các thành phố đông đúc, nóng bức và đầy rủi ro về điện năng, Trung Quốc chọn “ngược dòng logic”, đưa AI về với thiên nhiên – nơi lạnh giá, nhưng đầy tiềm năng.
Nếu AI là “nhiên liệu” của nền kinh tế số, thì các trung tâm như Yajiang-1 sẽ là những nhà máy điện mới của thời đại số hóa – nơi công nghệ, môi trường và chiến lược quốc gia hòa quyện trong một trận đồ lớn hơn: định hình quyền lực số của thế kỷ 21.